Thiên Ma Thần Đàm

Chương 1: Chương 22 – Tham lang hóa khải thượng Dịch giả Dịch giả nhóm Tinh Tú Lầu Biên dịch anhhungsida


Kẻ này toát ra vẻ quý tộc sang trọng, tướng mạo phi phàm, xem ra còn rất trẻ, chỉ khoảng 25, 26 tuổi, trên người mặc một chiếc áo dài liền thân màu trắng đang rất thịnh hành trong giới trẻ. Tuy không mặc áo giáp thú, nhưng phần người trên của hắn rất đồ sộ, điều đó cho thấy chẳng qua là hắn chưa hóa áo giáp thú mà thôi. Trong mắt Á Văn, kẻ này là một người rất tự tin. Trên người ngoài một cây quạt trúc (loại để trang trí) không có một vũ khí nào khác.

Khi Á Văn nhìn đến khuôn mặt của hắn, vừa bắt gặp ánh mắt của hắn, bỗng đầu óc trống rỗng, không còn nhớ gì nữa, bất chợt một cảm giác làm Á Văn muốn quỳ lạy hắn, đầu gối của Á Văn mềm ra không điều khiển được nữa, dường như là đang quỳ xuống.

Vào đúng lúc này, tim Á Văn đột nhiên đập rất mạnh, rỗi trở nên lạnh toát. Hơi thở run rẩy phân đôi, xông vào não và mắt. Bỗng chốc hắn thấy đầu óc tỉnh táo trở lại, cặp mắt nhanh như xưa, ý định muốn quy hang ban nãy giờ mất hẳn. Hắn cũng thấy rõ tướng mạo của đối phương, thấy đối phương cũng không đến mức quá tuấn tú, đôi mắt sáng như lửa.

Còn đối phương thấy vẻ bình tĩnh của Á Văn, trong lòng cũng thấy rất ngạc nhiên, thực ra, khi hắn đứng trước mặt Á Văn, hắn cũng đã dùng đến chiêu được thầy truyền cho, khiến kẻ thù thấy được ý chí của hắn qua ánh mắt mà phải khiếp sợ quy hang. Trước giờ dùng đến chiêu này, không biết bao người đã thất bại trong tay hắn. Cho dù là không quy hang thì những đối thủ trước đây cũng chạy trốn.

Nhưng, người trước mặt hắn, duy ban đầu có chút mê muội song rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhanh đến mức hắn chưa kịp phản ứng. Hơn nữa, đôi mắt người này lại phát ra hai tia sáng màu bạc, trong giây lát, hắn cảm thấy ánh mắt ấy rất sáng, rất sáng, khiến hắn cũng cảm thấy bị lép vế.
Nếu không phải là tính kiêu ngạo và lòng tự tôn không cho phép thì hắn đã bỏ chạy từ lâu rùi.

Biết đối thủ không đơn giản, ngập trong ánh nhìn màu bạc của Á Văn, hắn từ từ thu lại chiêu pháp, ánh sáng bạc trong mắt Á Văn cũng theo đó mà nhạt dần đi.

Thực ra, hắn không biết, tinh lực của Á Văn lại là khắc tinh lớn nhất của chiêu pháp của hắn, chỉ là Á Văn chưa bao giờ gặp phải kiểu tấn công tinh lực như thế này nên không biết phản ứng ra sao.

Mọi điều Á Văn làm đều theo bản năng, vì thế Á Văn mới thoát đại nạn này một cách vô ý thức.
Khi ánh mắt của Á Văn và địch thủ trở về trạng thái bình thường.

Kẻ kia thấy Á Văn đang nhìn mình, không hề nói một lời, chỉ “xoạch” một tiếng, mở chiếc quạt trúc trong tay, rồi mới cất tiếng, ra vẻ như bạn hữu thân tình lắm: “Người anh em có phải là Á Văn Long Đệ, một mình giết cả trăm người ở thị trấn Thiệu Thư Đại Đề đấy không?”


Á Văn không trả lời, cứ im lặng nhìn 5 địch thủ trước mặt, trong năm người này có 3 kẻ mặc áo giáp thú của Lục Giới, một kẻ vừa nhìn đã biết là tu vi chân khí khá mạnh, một kẻ khác thì vẫn chưa biết tinh lực đến đâu, cứ nhìn tu vi của hắn như hiện nay, có lẽ trận này Á Văn sẽ lành ít dữ nhiều.

Đang vắt óc nghĩ cách rút lui, Á Văn đương nhiên không trả lời kịp câu hỏi của địch thủ. Vì thế trong mắt chúng, Á Văn có vẻ như đang coi thường chúng.

Chúng không khỏi cảm thấy bực bội trong lòng, nhưng vẫn hoài nghi không biết tại sao Á Văn lại chẳng thèm ngó ngàng đến các chiêu thức chúng sử dụng như vậy? Lẽ nào hắn có khả năng đặc biệt gì mà lại khinh thường chúng đến thế?

Trong khi Á Văn vẫn đang tìm cách thoát thân, đối phương lại nói thêm: “À! Ta quên chưa cho ngươi biết danh tính, chúng ta là đội quân Thái Kinh của thành Khải Đạt Tư Lặc, ta là phó chỉ huy - Ổ Ngụy. Nga Tứ Ly, người ở ngoài cùng bên phải của ta là chỉ huy đội 7 – Ai Liêm.

Đái, vị thứ 2 là chỉ huy đội 8 – Dụ Lâm. Trần, người ngoài cùng bên trái là giáo đầu võ thuật của đội này – Khải Lý. ? Nhiếp Hoa, vị thứ hai cũng là giáo đầu võ thuật – Phỉ Nhiếp Châu”.

Nói xong, Ổ Ngụy quan sát rất kỹ phản ứng của Á Văn, nhưng rồi hắn lại thất vọng, Á Văn trân trân nhìn chúng không nói nửa lời, không hề có chút phản ứng gì.

Cõ lẽ, Ổ Ngụy từ đầu đã đi sai nước rồi, Á Văn chưa chắc là người của Liên Minh Kỳ Lan Lầu, cho nên không biết thực lực của lũ người có thể làm kinh động cả thành Khải Đạt Tư Lặc.

Có thể nói, cái uy danh của đội quân Thái Kinh đều do chúng gây dựng. 5 người mỗi kẻ một sở trường, từ khi chúng gia nhập vào đội quân Thái Kinh đến nay, uy lực của đội quân Thái Kinh đã vượt xa đội quân Đông Đế, thậm chí có người nói Ổ Ngụy chính là người sẽ kế nhiệm chức vị chỉ huy đội quân Thái Kinh, thế mới biết uy danh của hắn đến đâu.

Bình thường, gặp ai trong số 5 người bọn chúng đều rất khó, vậy mà đêm nay cả 5 bỗng chốc đều xuất hiện trước mặt Á Văn, thật là hiếm có.


Thế nhưng Ổ Ngụy đã đi sai nước khi muốn dùng uy danh của mình để uy hiếp Á Văn và đồng thời tạo cơ hội cho đồng bọn nhân lúc Á Văn sơ hở.
Á Văn không phải là dân thành Khải Đạt Tư Lặc, cũng không phải người Liên Minh Kỳ Lan Lầu, hắn chỉ là một người qua đường đi qua đất này, sao biết được 5 địch thủ của mình là những ai, muốn dùng uy danh để uy hiếp Á Văn thì hoàn toàn vô ích.

Ổ Ngụy dùng sai sách lược làm cho Tam Đương Gia bang Thanh Y ở phía sau tỏ ra bất mãn: “Phó chỉ huy Ổ Ngụy, ta bỏ ra 3 vạn tiền vàng là để nhờ bọn ngươi đến trừ khử hắn chứ không phải để nói chuyện phiếm.”

Á Văn nghe tiếng và hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thì ra là thuê người đến trừ khử hắn.

Hắn cười thầm, 3 vạn tiền Kỳ lan Lầu, tức là 4 vạn 5 nghìn tiền Công Quốc, hắn còn nhẩm tính ra, số tiền này đủ cho một nhà 5 người ăn trong 10 năm, nhiều tiền như vậy mà để thuê thích khách thì thật uổng.

Tuy vậy, Á Văn chợt nhận ra, phải dùng đến 3 vạn tiền vàng mới thuê được 5 đối thủ trước mặt, thực lực của chúng chắc không còn phải bàn cãi, huống hồ hắn vừa giết gần trăm người ba hôm trước, giờ lại có 5 kẻ đến gây sự với hắn, Á Văn càng cảnh giác hơn.

Cảm nhận được luồng sát khí phát ra từ người Á Văn, Ổ Ngụy mừng thầm vì rút cục thì Á Văn cũng không nhịn được nữa.

Tay phải giơ lên, lên tiếng: “ Liệu Nguyên, mau ra gặp mặt người anh em của ngươi!”

Một luồng ánh sáng đỏ phát ra từ ống tay áo trên người Ổ Ngụy và dừng lại trước mặt Tham Lang Tinh, cách chỗ Tham Lang Tinh 3 bước hiện ra một hoang thú to đúng bằng Tham Lang Tinh.

Đồng tử trong mắt Á Văn co lại, đó là một con hoang thú toàn thân màu lửa, thuộc cùng hệ Ốc Phu với Tham Lang Tinh.

Con hoang thú hình sói vừa hiện ra trước mặt Tham lang Tinh đã khẽ gầm lên một tiếng, Tham Lang Tinh cũng gầm lên đầy vẻ phẫn nộ, để lộ răng nhọn hoắt.

Ổ Ngụy thấy hai con cự lang màu bạc và màu đỏ cùng thuộc hệ Ốc Phu, liền cười đắc chí: Việc này không cần đích thân tar a tay, nhưng vì lâu nay nghe nói Á Văn huynh có một con hoang thú thuộc hệ Ốc Phu, rất trùng hợp là ta cũng có một con, cho nên muốn mở rộng tấm mắt. Huynh xem chúng hợp nhau chưa kìa!

Lúc này, người Á Văn đã phát ra từng luồng sát khí ớn lạnh, nhận thấy sát khí trên người Á Văn, trước mặt lại có một con hoang thú hình dạng giống mình đang khiêu chiến, Tham Lang Tinh lập tức kêu gào; sừng, răng, vuốt đều lộ ra.

Thấy vậy, 5 kẻ kia mặt mày biến sắc, trăm nghe không bằng một thấy, kẻ yếu tim mà thấy bộ dạng lúc này của Tham Lang Tinh thì chắc sẽ chết khiếp.
Còn con hoang thú Liệu Nguyên, khi thấy Tham lang Tinh như vậy, thì cũng không chịu thua mà kêu gào ầm trời, bộ lông màu lửa như đang rực cháy, trông Liệu Nguyên lúc này như một quả cầu lửa hình sói.

Á Văn thấy vậy, tâm trạng vốn không lạc quan lại càng trĩu xuống, không phải là hoang thú cấp 7 (thất giới) trở lên thì không thể phát ra năng lượng.
Ổ Ngụy nhận thấy tâm trạng Á Văn đang trĩu xuống, liền cười đắc ý: “Liệu Nguyên của ta là hoang thú cấp 7, không biết hoang thú của Á Văn huynh thuộc cấp mấy?”

Lúc này, trên người Á Văn đằng đằng sát khí: “Ngươi cứ thử rồi biết.”
Tiếp đó, hắn hô lớn: “Tiểu Tinh, tiến lên.”

Tham Lang Tinh vừa nghe thấy mệnh lệnh của chủ, lập tức kêu gầm, hóa thân thành một luồng sáng bạc xông về phía Liệu Nguyên, trong chớp mắt, hai con hoang thú một bạc một đỏ đang quần lẫn nhau.

Luồng ánh sáng vàng từ người Á Văn cũng xông đến Ổ Ngụy.

Ổ Ngụy cười lớn, nhanh như cắt lùi về sau 3, 5 bước. Khải Lý, kẻ ở ngoài cùng bên trái khẽ rên một tiếng, bước dài lên phía trước, tay phải giơ nắm đấm, một luồng sáng xanh tấn công trước ngực Á Văn.

Á Văn không nao núng, tay phải cũng giơ nắm đấm về phía tay phải của Khải Lý, cú đấm thép của hai người tương tác, phát ra những âm thanh lanh lảnh như tiếng kim loại va đập vào nhau. Cả hai cùng bị bật lại phía sau, Á Văn còn bị bật lại nhiều hơn Khải Lý vài bước.

Thầm thở dài, công lực của hắn không bằng công lực lâu năm của Khải Lý, nhưng lúc này không phải lúc so đo tài cao thấp, bởi vì cây thương dài màu xám của Ai Liêm, thanh đại đao của Phỉ Nhiếp đang chĩa vào trước ngực, sau lưng hắn. Không đợi đến khi đứng vững, Á Văn nhanh như cắt né sang phải, trường thương và đại đao quét ngang không gian theo chuyển động của Á Văn.

Á Văn kêu lên một tiếng, chân phải đạp lên mình cây thương, cây thương vẹo đi. Tay trái ra đấm, đấm về phía sau, lại trúng vào cánh tay đang cầm đao của Phỉ Nhiếp. Thanh đại đao chưa kịp chạm vào người Á Văn đã rơi xuống mặt đất, nhờ vậy mà hắn thoát nạn.


Khi đối thủ đã thu binh khí về, Á Văn chợt thấy một bóng đen, không hề nao núng, hắn né cả thân hình đang mất thăng bằng của mình nhanh như sóc. Bóng đen quét ngang qua phần trên Á Văn, vì phán đoán sai động tác của Á Văn nên chỉ chém sượt được một nhát vào vai trái của Á Văn.

Người Á Văn đổ về bên phải, rồi lại đứng dậy, nhìn vết máu ở vai trái, đây chính là “kiệt tác”của Dụ Lâm Như Hầu Trạng.

Dụ Lâm cười đáp: “Ngươi khá lắm, thế mà vẫn tránh được đòn của ta, quả là không thể xem thường ngươi được.”


Á văn chau mày, vừa thế mà hắn đã bị thế này, trong lòng không sao vui được.


Hắn tức giận, trợn trừng hai mắt, luồng sáng vàng phát ra từ đôi mắt thần ma, gào to một tiếng, đôi tay của Á Văn trông như bộ vuốt hổ, ánh sáng vàng chói lọi chiếu về phía Khải Lý.


Khải Lý cười lớn, năm ngón tay chụm lại như đao, hai vai vươn thẳng, phóng ra vô số ánh sáng xanh. Ánh sáng xanh và vàng vừa gặp nhau, cả hai người cùng bị bắn lên, nhưng Á Văn nhờ lực này mà quay người tấn công, để lại một vết móng trên người Dụ Lâm.

Dụ Lâm lúc này không để ý phòng bị, nhưng không nao núng, tuy bị vuốt của Á Văn cào vào vai phải, nhưng Dụ Lâm rất nhanh, lập tức đổ người về phía sau, hai chân đạp vào bụng dưới của Á Văn.

Á Văn bị bật lại về sau, trong bụng tiếc nuối, vứt mảnh áo giáp thú hắn lấy được trên vai Dụ Lâm xuống đất, hắn vốn là muốn Dụ Lâm – kẻ có thân thủ nhanh nhẹn nhất phải thua trong tay mình, nhưng hắn không thể đánh lén Dụ Lâm vì thân thủ của Dụ Lâm quá nhanh, làm hắn chỉ xé được một mảnh áo giáp thú, mà không sát thương được Dụ Lâm.


Tuy thoát nạn song Dụ Lâm vẫn sợ toát mồ hôi, vai phải bị mất một mạnh áo giáp, cảm giác lạnh lẽo như nhắc nhở hắn rằng hắn đã thua trong tay Á Văn một lần.

Cơn thịnh nộ đã lên đến tột đỉnh bỗng làm Dụ Lâm quên đi tất cả, hắn hung hăng vươn người về phía trước, xông về phía Á Văn nhanh như cắt, vẻ mặt đầy tức giận: “Ngươi nhất định sẽ phải trả giá.”

Thấy Dụ Lâm ra đòn hung hãn, Á Văn như mở cờ trong bụng, Dụ Lâm hành động y như những gì Á Văn dự đoán.

Chỉ sợ hắn không ra đòn, Á Văn tự biết thân thủ mình không nhanh bằng Dụ Lâm, nhưng giờ thấy hắn tự chui đầu vào giọ, thật hay quá.


ngantruyen.com